Tôi vẫn nhớ mọi chi tiết về thắng lợi 2-0 của Philippines năm đó. Trong hiệp hai, khi đang dẫn 1-0, Philippines như phải chống chọi với cuộc dội bom liên hoàn từ Việt Nam. Tôi nhớ các đồng đội đã phải vào bóng lăn xả ngay trước khung thành, còn thủ thành Neil Etheridge nhiều phen cản phá xuất thần. Chúng tôi nơm nớp lo Việt Nam có thể ghi bàn bất cứ lúc nào.
Greatwich (phải) mở tỷ số vào lưới thủ môn Dương Hồng Sơn, sau đó kiến tạo cho Younghusband ghi bàn ấn định thắng lợi lịch sử 2-0. |
Nhưng khi ghi được bàn thứ hai, chúng tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Đó là tình huống tôi cắt bóng từ giữa sân, rồi chuyền lên cho Phil Younghusband dứt điểm. Thủ môn Dương Hồng Sơn đã cứu thua cực kỳ ấn tượng, nhưng vẫn khiến bóng bật ra ở gần đường biên ngang. Chúng tôi cướp được bóng và lại triển khai về trung tuyến – nơi tôi có bóng trống trải. Tôi đã nhắm kỹ góc thấp và sẵn sàng tung cú đá sấm sét, nhưng đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao lại chuyền cho Younghusband ở pha bóng đó. May mắn là anh ấy đã xử lý tốt và ghi bàn thắng vô cùng đáng nhớ.
Tôi không thể ngờ được rằng có ngày lại thấy cầu thủ Việt Nam càng đá càng tỏ ra tức giận. Họ chỉ còn khoảng 15 phút để ngược dòng. Tôi nhớ đến phút gần cuối, Việt Nam có cú sút trúng điểm nối giữa xà ngang và cột dọc, đưa bóng ra ngoài. Và đó là lúc tôi nghĩ sóng gió đã trôi qua với Philippines. Rồi trọng tài cất còi mãn cuộc. Đến lúc đó chúng tôi mới dám tin đã thắng Việt Nam.
Sau khi bước vào phòng thay đồ, toàn đội vẫn ăn mừng. Chỉ có Younghusband phải nôn mửa trong phòng tắm và bỏ lỡ hoàn toàn cuộc vui.
Rồi tôi nhớ có người đuổi chúng tôi ra khỏi phòng, tắt hết đèn và cắt nước đi. Cả đội bị tống khỏi sân Mỹ Đình trong bóng tối, chỉ khoảng 15 đến 20 phút sau tiếng còi hết trận.
Sau đó chúng tôi trở về khách sạn. Đội ngũ nhân viên ở đó dành cho chúng tôi lời chúc mừng nồng ấm. Điều đó thực sự có ý nghĩa với Philippines, vì dù sao chúng tôi cũng vừa có thắng lợi quan trọng. Mọi thứ cứ như thể mới xảy ra hôm qua với tôi.
Xuân Bình (theo Inquirer)